Những cuộc phiêu lưu của sherlock holmes season 3

3. Phần nhiều cuộc nhận ra của Sherlock Holmes
bởi shineorshine
BẠN ĐANG ĐỌC
3. đông đảo cuộc linh giác của Sherlock Holmes
actionNhững cuộc xiêu bạt của Sherlock Holmes (The Adventures of Sherlock Holmes) là tuyển tập gồm 12 truyện ngắn của Arthur Conan Doyle viết về nhân vật Sherlock Holmes. Cuốn sách được chào làng lần thứ nhất vào ngày 14 mon 10 năm 1892, tuy nhiên một số...
Bạn đang xem: Những cuộc phiêu lưu của sherlock holmes season 3
#conandoyle #sherlockholmes #trinhthám

Thưa ông Holmes, ông có thể nhận thấy rằng tôi có óc quan tiền sát tự nhiên. Vì vậy nên chẳng bao lâu tôi đã thuộc lòng sơ đồ ngôi nhà. Có một căn phòng dường như không có người ở, ở đó có một cánh cửa đối diện với cửa phòng của vợ chồng Toller, nhưng luôn luôn khoá. Một bữa, lúc lên thang gác, tôi chạm mặt ông Rucastle đang từ phòng đó đi ra, tay nắm chìa khoá và nét mặt hầm hầm; ông khoá cửa, và đi qua mặt tôi, không nói một lời, dường như không nhìn thấy tôi vậy.
Việc đó làm tôi đâm ra tò mò, vì vậy khi dẫn thằng bé đi chơi, tôi đi về phía có thể nhìn thấy các cửa sổ của dãy phòng đó. Có bốn cửa sổ: ba cái thì đầy bụi bặm, còn cái thứ tư có cửa chớp kín. Rõ ràng là góc nhà này bị bỏ hoang. Lúc tôi lang thang ở đó thì ông Rucastle đi về phía tôi: vẻ tươi cười vui vẻ đã trở lại.
"Xin bỏ lỗi mang lại tôi lúc đi ngang qua cô lúc nãy mà không chào cô. Lúc đó tôi bận quá."
"Thưa ông, không có gì ạ? Nhân đây tôi có nhận xét ông có nhiều phòng bỏ trống quá, một phòng vào số đó có cả cửa chớp che kín nữa."
"Nhiếp ảnh là một trong số những say mê của tôi. Phòng tối đặt ở đó. Nhưng, thưa cô thân mến, cô thật là một người có mắt quan tiền sát. Ai có thể tin được? Ai có thể tin được chứ?"
Ông ta nói bằng giọng đùa cợt, nhưng đôi mắt ông ta nhìn tôi chằm chằm không có vẻ đùa cợt tí nào: ông ta đã nghi ngờ.
Xem thêm: Gợi Ý Cách Chụp Ảnh Màn Hình Samsung J7 Cực Kì Đơn Giản, Chụp Màn Hình Samsung J7 Prime Như Thế Nào
Từ lúc tôi hiểu rằng có cái gì đó ở vào các gian phòng tê thì tôi chỉ còn nghĩ tới chúng. Tôi có linh cảm rằng nếu tôi đột nhập vào nơi đó, tôi sẽ làm được một điều rất tốt, rất thiện.
Cơ hội đến vào ngày hôm qua. Tôi phải mang lại ông biết là không chỉ một mình ông Rucastle có việc gì phải làm vào mấy gian phòng vắng đó, mà cả vợ chồng ông Toller cũng có đến đó. Tôi đã thấy Toller với vào đó một túi vải đen lớn. Gần đây, ông ta uống rượu nhiều và chiều qua ông ta say mèm. Lúc lên thang gác, tôi thấy chìa khoá cắm ở cánh cửa đó. Chắc chắn ông ta đã bỏ quên. Tôi có một cơ hội tuyệt vời: ông và bà Rucastle đang ở dưới nhà với cậu con. Tôi nhẹ nhàng vặn khoá, mở cánh cửa và lướt thẳng tới đầu kia.
Trước mặt tôi là một hành lang trần trụi, sàn không lót thảm mà tường cũng không dán giấy. Cuối hành lang là một góc ngoặt. Sau góc ngoặt có bố cánh cửa liên tiếp. Cửa thứ nhất và cửa thứ cha thì mở ngỏ, phòng trống, dơ bẩn và u ám. Phòng giữa có khoá: một cái nhíp xe cộ chặn ngang cửa, một đầu móc vào một cái vòng gắn trong tường, đầu tê được buộc dây. Bản thân cánh cửa thì có khoá, nhưng không có chìa khoá vào ổ khoá. Cánh cửa được chặn kỹ đó ứng đúng với cửa sổ có cửa chớp bị bịt kín phía ngoài. Qua khe hở dưới cửa, tôi thấy là phòng có ánh sáng. Hiển nhiên là có một size cửa kính ở trên cao để đến ánh sáng lọt vào phòng. Vào lúc tôi đang loay hoay trước cánh cửa hắc ám đó, tự hỏi bên trong căn phòng chứa đựng một bí mật gì, thì thình lình tôi nghe có tiếng bước chân vào phòng và qua khe hở dưới cửa, tôi có thể phân biệt được một cái bóng đang đi tới đi lui. Lúc đó tôi sợ quá, tôi quay lưng bỏ chạy. Tôi chạy như có một bàn tay khủng khiếp cố tóm lấy tôi. Tôi vượt qua hết hành lang, đâm bổ ra cửa và... Ngã vào tay ông Rucastle.