Lễ cầu hồn cho một giấc mơ
“I guess the basic plot element is the great American Dream and the acquisition of which will destroy you. It’s a cancer and it’s just absolutely destructive & how it effects these people“
Tác mang Hubert Selby Jr. Vẫn nói núm trong một cuộc vấn đáp phỏng vấn năm 2000 với Duncan Elkinson nhân sự khiếu nại ra mắt bộ phim truyền hình “Requiem for a dream” được gửi thể từ tiểu thuyết thuộc tên của mình.Bạn đang xem: Lễ mong hồn cho một giấc mơ
Requiem for a dream (RFAD) thật sự là một trong trải nghiệm điện ảnh tuyệt vời, đề nghị nói là xem xong tui đã thần tín đồ vì sự choáng ngợp trước ý niệm về phần đông lớp lang hàm nghĩa và bao gồm cả mặt cảm giác hình ảnh cũng như phong thái làm phim của Darren Aronofsky. Hãy xem ngay trong khi có thời gian!
Một trong những điều đọng lại trong tui là chiếc poster phim, thâm thúy và đầy bi kịch. Đôi mắt đồng tử giãn và dòng váy đỏ giữa biển khơi xanh xa xăm. Hiện nay và các khát khao thiểm thước. Lỗi vô với ảo vọng. Suy mang lại cùng, nó cũng chỉ là một trong những cuộc trốn chạy không lối thoát trên lằn kẻ tàn khốc giữa tỉnh với mơ của những kẻ phóng đại mình bay lên bởi những giấc nằm mộng để rồi ở đầu cuối vỡ tung trong đớn đau thuộc đáy.
Bạn đang xem: Lễ cầu hồn cho một giấc mơ
“Requiem for a dream” là một trong những nhan đề rất tuyệt vời đối với item này. Cùng với tôi, chính là “Khúc điệu hồn của rất nhiều ảo vọng”. Gột tả một bí quyết cay đắng niềm mơ ước Mỹ và những bi kịch mà nó sẽ mang lại. Giống tác phẩm điện ảnh “Mulholland Drive” của David Lynch, một lần nữa American Dream lại làm cho con người ta lao đao mang đến thế. Một lần nữa, hầu như vong linh bị nguyền rủa do những viễn mộng của chính bản thân mình lại bị đẩy vào chốn tàn điêu của thế giới, không một ai xót thương. Như khát khao lay lắt rồi hốt nhiên lóe thân Hollywood, RFAD là câu chuyện của nỗi cô đơn và những thảm kịch ảo mộng giữa lòng New York.
RFAD là màn trình diễn mãn nhãn với sự sáng chế và linh hoạt trong tư duy điện ảnh của Aronofsky. Đây chắc chắn rằng là một bộ phim mang màu sắc u về tối và gây cảm giác bất an xuyên suốt nếu như không nói là khiếp sợ mang lại khán giả. Lưu ý đến thì có thể cũng nên suy xét một xíu khi xem. Aronosky đã gồm lối kể chuyện bởi hình hình ảnh khá giỏi và tương xứng với ý thức của tác phẩm. Tui rất ấn tượng với phần lớn đoạn hip-hop montage, close-ups montage với duplicate sequence của phim. Các cú cắt cấp tốc ấy vừa tạo ra nhịp độ dồn dập cần phải có cho tập phim vừa đem lại trải nhiệm giác quan thú vị cho khán giả. Nó đưa fan xem vào trong chủ yếu cơn phê dung dịch của nhân đồ gia dụng (cách nó tác động ảnh hưởng tới trí não bé người), dắt chúng ta vào sâu trong mẩu chuyện của RFAD bằng phương pháp tạo một mối liên hệ bền chặt mà chất keo đó là sự thấu hiểu giữa khán giả với nhân vật.

“Requiem for a dream” hip-hop montage. Mối cung cấp ảnh: Internet.
Bên cạnh đó, tui còn thích cách là Aronofsky chia màn hình làm song để bộc lộ nhân vật. Bằng cách đó, đạo diễn bạn Mỹ đã khai quật vừa đầy đủ chiều sâu của nhân đồ gia dụng từ biểu cảm khuôn phương diện và động tác dẫu là nhỏ dại nhất. Theo tui, nhân vật đã làm được khắc họa với đậm chất ngầu và hộp động cơ đủ tốt để đường nhân vật không trở nên nhờ nhạt mà tất cả sức hút riêng trải qua việc nạm đổi mắt nhìn của câu chuyện.
Đến phía trên phải kể đến sự thao túng thời gian trong phim và tài năng chi phối xúc cảm người theo dõi của Aronofsky. Phim sẽ có được những góc máy hết sức dị như phong cách xoay tròn phối kết hợp hiệu ứng fish-eyes tạo cảm hứng hoang tưởng với mơ hồ. Hầu hết đoạn time-lapse trình bày chân thực cảm hứng phê thuốc, phần nhiều đoạn hơi hám found footage đã đóng góp thêm phần gây áp lực nặng nề tâm lí và thổi một làn khá trầm đục vào thụ cảm của khán giả.

“Requiem for a dream” cut scene. Nguồn ảnh: Internet.
RFAD không chỉ có đem đến sự dị và rợn bên cạnh đó đóng size nỗi cô đơn vào trong đoạn phim của mình. đều góc máy mang lại đoạn đối thoại giữa nhân vật đa số rất tránh rạc, chỉ triệu tập vào nhân vật sẽ phát thoại làm cho nên cảm giác trống rỗng và túng thiếu bách. Phương pháp Aronofsky đặt góc thiết bị trong một số trong những cảnh tảo cũng tạo ra cho khán giả xúc cảm lạc lõng như bao gồm nhân vật trong khung người vậy. Ví như chỉ nói về kĩ thuật quay, thì chỉ là một trong những phần nhỏ trong cách thể hiện nỗi đơn độc của Aronofsky. Cô đơn là thứ bao trùm tác phẩm từ thực trạng nhân trang bị đến biện pháp mà nhân vật đối diện với nó. Đến khi cuộc đời bị đọa đày, cô đơn là thứ sót lại trước mọi gì nhân vật đề xuất hứng chịu…

Một cảnh vào “Mulholland Drive” của David Lynch.
Xem thêm: Cách Bấm Máy Tính Nguyên Hàm, Tích Phân Và Ứng Dụng Bằng Máy Tính Casio
Tui suy nghĩ rằng, Darren Aronofsky sẽ hữu hình mẫu ám hình ảnh nội tại của chính bản thân mình một phương pháp duy mĩ. Nhưng ở RFAD, kia là bi kịch mâu thuẫn thân khát vọng hiện tại sinh cùng thực tại hư vô. Để làm giỏi được việc đó, Aronofsky vẫn vận dụng color có công ty ý. Nó vô cùng giống với bí quyết Lynch dụng màu trong “Mulholland Drive”: đỏ cùng xanh. Nhị màu ấy như một biện pháp thể hiện khá hiệu năng trong bài toán thao túng bấn cảm quan liêu về không-thời gian và bỏ ra phối cảm nghĩ theo khunh hướng nhất định. Đỏ với xanh, hai color cơ bản của cuộc sống hoàn toàn có thể từ đó khiến cho muôn vàn màu sắc. Nó cũng như chính cái bi kịch ảo mộng vẫn tồn hữu sống đó và sẵn sàng xé xác con fan ta vậy.
Đỏ với xanh, làm cho tui ghi nhớ ngay đến tác phẩm “Perfect Blue” tràn ngập ảo giác của bậc thầy thao túng bấn chiều kích không-thời gian: Kon Satoshi. Trong RFAD, một trong những cảnh được tiếp thu kiến thức từ “Perfect Blue” đã tạo được hiệu ứng tương tự rất tốt. Chà, nói đến màu “Perfect Blue” chắc đợi bao giờ rảnh sẽ làm cho một bài xích riêng nói tới phim đó.

Một cảnh trong “Perfect Blue” của Kon Satoshi (trái) và “Requiem for a dream” (phải).
Nếu áp chiếc nền về ý nghĩa sâu sắc màu phim vào cảnh tui chỉ ra rằng iconic nhất, đều thứ sẽ tương đối rõ ràng. Đó là cảnh Jim đuổi theo dáng hình của Marion trong cỗ váy đỏ trên một cái cầu mộc giữa không bến bờ biển xanh. Với cảnh tui tuyệt hảo nhất là khi Jim phân biệt Marion đã thay đổi mất, chỉ từ lại dung nhan xanh của biển, trời cùng của bao gồm Jim. Cùng Jim bổ ngã. Tui từng đọc ở đâu đó rằng khi bọn họ ngủ quá sâu, não chúng ta sẽ tưởng rằng ta đã bị tiêu diệt và tự thức tỉnh ta bằng cảm hứng vụt chân ngã xuống từ bên trên cao. Cú xẻ của Jim cũng thế, đó là khoảng thời gian ngắn Jim cần thức giấc sau rất nhiều giấc mơ của mình, phần đa thứ sụp đổ và linh hồn thì chảy biến. Đó cũng là tích tắc Jim lâm vào cảnh đáy sâu của thực tại, cô độc với lạnh lẽo.

“Requiem for a dream” cut scene. Nguồn ảnh: Internet.
Requiem for a dream không đơn thuần là khúc bi ca mong siêu cho gần như ảo vọng đã trở nên vùi tắt, không những là câu chuyện bi kịch về những con tín đồ đáng thương trước phương phương pháp cực đoan để chạm đến cầu mơ của phiên bản thân. Nhưng đó là một phần trong bức bích họa về một quả đât tang hoang “đầy” hão mộng, bởi lẽ, con người ta không xong xuôi mơ giữa hiện thực tréo ngoe. Và về gần như mặt về tối của niềm mơ ước Mỹ, tất cả nhân vật lúc đầu đều ủ ấp một ước mơ đầy mong muốn giải thoát đến đời mình. Chính vì sự ám ảnh với ảo vọng ấy đã khiến nhân vật nhận ra mọi thứ rồi vẫy vùng trong thực tại tuyệt vọng hòng bấu víu muội tàn của giấc mộng. Cuối cùng, họ là người mộng mơ rồ dở người bị băng hoại trong trò chơi á phiện cùng bị đánh gục bởi chính con quỷ phía bên trong mình. Phê thuốc nhằm trốn chạy thế giới nhưng cũng chính là tự đẩy nhau mang lại chốn bạo tàn tận cùng thế giới.
Phim còn gợi ý đến “Fight Club”(1999) của David Fincher nữa. Có thời hạn sẽ viết thêm về American Dream và phần lớn chuỗi phim thuộc vấn đề đó. Còn những khía cạnh trong RFAD mà tui hy vọng đề cập mang đến như vụ việc phân biệt chủng tộc được đan cài đặt trong phim,… Nếu tất cả cơ hội, tui cố định sẽ share nó.